Jamie: “Nhưng với 1 điều kiện. Cậu không được yêu mình.”

Landon: “Không vấn đề gì.”

Landon có lẽ lúc đó hẳn quá đỗi ngạc nhiên và thấy cái chuyện đó hiển nhiên là không thể nào xảy ra được, nên anh đã bật cười thành tiếng, nói “Không vấn đề gì”.

Xem phim, có thể nhiều người nghĩ rằng Landon chính là người có tình cảm trước với Jamie, và quyết tâm thay đổi để chinh phục được người đẹp. Tôi nghĩ, cái lúc Jamie đề nghị Landon không được yêu mình cũng là cái lúc Jamie đã phải lòng Landon rồi. Con gái mà, họ sẽ chẳng bao giờ nói ra câu đó trước đơn thuần chỉ để cảnh báo người con trai phải giữ khoảng cách với mình. Hẳn trong lòng họ đã nhen nhóm 1 cái gì đó không thể gọi thành tên, và câu “rào trước” đó, tôi nghĩ Jamie nói cho Landon nhưng cũng là để nói với chính mình, rằng cô không được phép hẹn hò, không được phép yêu, và không được phép làm cho ai đó phải đau khổ khi ở bên mình.

Nhưng con tim nào có bao giờ nghe lời lý trí. Khi Jamie đã chịu mở lòng ra bắt chuyện với Landon, chịu tập kịch giúp Landon, còn chia sẻ với Landon về đam mê thiên văn học của mình trong…1 đêm ở nghĩa trang, thì Landon dường như còn quá đỗi ngốc nghếch, mà vẫn chưa nhận ra rằng cô gái này đang dần dần thay đổi mình. Vở kịch mùa xuân ban đầu đối với Landon như 1 sự trừng phạt cho những trò nghịch ngợm của mình thì giờ đây, với anh, nó là 1 cái gì đó tốt đẹp, khiến anh phải làm cho ra ngô ra khoai. Và đúng vậy thật, với cá nhân tôi, đoạn vở kịch mùa xuân này chính là bước ngoặt thay đổi trong suy nghĩ và tình cảm của Landon dành cho Jamie. Đó là lần đầu tiên anh thấy Jamie đẹp đến nhường vậy, hát hay như vậy, và bản thân mình lại nhập tâm vào nhân vật như vậy, để đến nỗi, Landon đã không thể kiềm chế mình mà trao cho Jamie 1 nụ hôn nhẹ nhàng không có trong kịch bản, khiến cả khán đài phải vỗ tay vì thực sự quá xuất sắc. Đằng sau tấm màn sân khấu khi ấy, vẫn là 2 nhân vật chính còn đang sững sờ vì chính hành động của mình. Bạn cứ thử chú ý mà xem, ánh mắt của Landon khi ngắm nhìn Jamie hóa thân thành cô ca sĩ đứng hát trên sân khấu ấy…nó si tình, đắm đuối lắm, kiểu như cuối cùng, người con trai ngỗ ngược ấy đã hiểu ra được rằng: “Ừ, mình thích cô ấy rồi”. Đoạn này, mình đánh giá khá cao khả năng diễn xuất của Shane West – vừa bối rối vừa ngỡ ngàng như chợt nhận ra 1 điều gì đó đẹp đẽ, chỉ bằng ánh mắt và vài cái nhăn trán.

Một điều mình khá thích ở bộ phim này là chi tiết về “Danh sách những việc cần làm” của Jamie. Chi tiết này được lặp đi lặp lại kể từ khi Landon và Jamie bắt đầu nói chuyện với nhau, và nó ảnh hưởng rất nhiều đến mối quan hệ của cặp đôi này. Buổi hẹn hò đầu tiên của 2 người quá hoàn hảo khi Landon làm cho Jamie bất ngờ vì đã giúp cô thực hiện được những việc trong danh sách cần làm. Liệu 1 cậu thanh niên nghịch ngợm có thể chu đáo như cách Landon đã làm cho Jamie không? Tôi cũng chẳng quá bất ngờ vì điều này. Jamie như 1 làn gió nhẹ nhàng thổi vào Landon, khơi gợi trong anh những điều tốt đẹp về cuộc sống, về hy vọng, về niềm tin. Thế mà, khi lần đầu tiên Landon nói với Jamie, rằng: “Mình yêu cậu”. Jamie chỉ im lặng, rồi nói: “Mình đã bảo là cậu không được yêu mình rồi”. Vậy đấy, nhưng tình yêu của họ vẫn đơm hoa kết trái, vẫn nồng nàn, da diết, dù rằng, căn bệnh ung thư máu như đang ở trước mắt Jamie và chực chờ cướp cô khỏi tay Landon bất cứ lúc nào.

Đoạn cuối phim, Landon đã hoàn thành được điều số 1 trong Danh sách cần làm của Jamie, và tôi nghĩ, đó cũng là ước mơ, khát khao của 1 cô gái bạc mệnh như Jamie. 2 người cầm tay đọc lời tuyên thệ trong 1 đám cưới nhỏ tại nhà thờ, nơi mà mười mấy năm về trước, bố mẹ của Jamie cũng đã hạnh phúc nơi đây.

Jamie ra đi ngay sau đó, hạnh phúc vẹn tròn, tình yêu viên mãn, đức tin chẳng bao giờ lung lay.

Còn Landon, anh vẫn tiếp tục sống với bóng hình Jamie bên cạnh, người mà theo anh nói, đã “cứu rỗi” cuộc đời anh.

Phải, Jamie từng nói Landon là thiên thần của cô, nhưng tôi cũng thấy Jamie là thiên thần của Landon, giúp anh trưởng thành hơn, đi đúng con đường, tránh xa tội lỗi, tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Cũng nhờ cô mà mối quan hệ vốn dĩ khắc nghiệt giữa Landon và bố đã trở nên tốt đẹp hơn. Trong cả cuộc đời này, mấy người chúng ta gặp lại có thể khiến ta thay đổi nhiều như thế?

“Bởi tình yêu của chúng tôi như cơn gió. Tôi không thể nhìn thấy nó, nhưng tôi có thể cảm nhận được”.

Bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết “A Walk To Remember” của Nicholas Sparks. Đây là câu chuyện được ông lấy cảm hứng từ một nhân vật có thật, là em gái của ông, Danielle Sparks Lewis – một cô gái mộ đạo, ngọt ngào và có đức tin mãnh liệt. Sau đó, cô đã gặp được người đàn ông của đời mình, hai người họ yêu nhau say đắm, mãnh liệt, nhưng rồi cuối cùng, em gái Nicholas đã ra đi vì căn bệnh ung thư ở tuổi 33. Chính tính yêu quá đỗi ngọt ngào này đã thổi hồn cho Nicholas xây dựng hình tượng Jamie và Landon trong A Walk to Remember. Nếu bạn xem đến đoạn credit cuối phim sẽ thấy dòng chữ

“Tưởng nhớ Danielle Sparks Lewis và Jimmy Everest”

“Bản chất con người không phải là một cái trừu tượng cố hữu của cá nhân riêng biệt. Trong tính hiện thực của nó, bản chất con người là tổng hòa của các quan hệ xã hội”.

Chúng ta sẽ cùng xem xét nghĩa của câu nói này với nhân vật Landon.

Ban đầu, cậu là một cậu nhóc nghịch ngợm. Cũng chính từ sự nghịch ngợm đó mà định mệnh dẫn cậu đến với một vai diễn trong vở kịch mùa xuân, đó cũng chính là cơ hội để cậu gặp được Jamie. Theo mạch phim, chúng ta có thể thấy rõ sự thay đổi trong tính cách của Landon xuôi theo sự tiến triển trong mối quan hệ của cậu với Jamie. Từ một cậu chàng ngỗ nghịch, Landon khi nảy sinh tình cảm với Jamie đã từng bước trưởng thành hơn, biết quan tâm đến người khác nhiều hơn. Chính bố của Jamie, người trước đây phải đối mối quan hệ của hai người, cũng dần bị cậu chinh phục. Cái kết của phim không phải là một kết thúc có hậu khi cuối cùng tình yêu giữa Landon và Jamie lại chẳng thể cho quả ngọt, thế nhưng nó lại làm cho cảm xúc của người xem được xoa dịu bởi sự đồng cảm với hoàn cảnh của Landon và có lẽ một đám cưới nhỏ là cái kết thanh thản nhất đối với Jamie. 

Post a Comment